Cuộc đời binh nghiệp của Phó Đề Đốc Hải Quân tương lai Nguyễn Từ Huấn.
Phỏng dịch qua chuyện kể của Thiếu tá Hải Quân (Submarine Officer) Vince Vanoss (đã về hưu)
Hè 2006
Cuối tuần qua, tôi đưa Huấn Nguyễn đến phi trường quân sự BIAP (Baghdad International Airport), tiễn anh đi A Phú Hãn trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn.
Tôi nhận được sự vụ lệnh đến thay thế cho Huấn hồi đầu tháng tư. Trong quân đội, chuyện thuyên chuyển từ nơi này đến nơi kia là chuyện bình thường. Người mới đến mong cho người mình đến thay rời đi càng sớm càng tốt, vì để họ ở lại càng lâu, mình càng khó làm việc với những người đang làm việc ở đó.
Nhưng với tôi, lần này thì khác. Tuy chỉ mới biết Huấn khoảng ba tháng, nhưng tôi cảm thấy như đã biết anh ấy đã lâu, thứ cảm giác như gặp lại người quen từ kiếp trước. Bạn có biết? Huấn là biểu tượng của một công dân đã tình nguyện đứng lên đáp lời sông núi với quê hương thứ hai của anh.
Huấn được sinh ra ở Việt Nam trong thời chiến tranh. Khi còn là thiếu niên, ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, cả gia đình Huấn đã bị sát hại. Chỉ mình anh may mắn thoát chết, và anh được gia đình người chú nuôi dưỡng rồi di tản khỏi Việt Nam đến Mỹ vào năm 1975. Không bỏ lỡ cơ hội Huấn đã chăm chỉ cố gắng học thành tài, có nhiều bằng sáng chế, rồi lập gia đình và có một công việc ổn định. Nhưng lý tưởng phục vụ cho dân chủ, hoà bình đã không ngừng thôi thúc anh. Năm 1993 Huấn gia nhập Hải Quân trừ bị khi anh đang làm kỹ sư cho hãng General Motor.
2004 Huấn được gửi đến Nhật Bản thay thế cho một quân nhân đang làm việc ở đó được gọi ra mặt trận. Khi chiến sự gia tăng anh đã từ Nhật Bản tình nguyện đi Iraq, mong mưốn đem những hiểu biết về kỹ thuật của anh giúp làm giảm thiểu con số thương vong của đồng đội ngoài chiến tuyến và duy trì nền hoà bình trên thế giới.
Với công việc này, Huấn đã tự thành lập một tổ chức mà sau này người ta có thể nói đã làm thay đổi bộ mặt trận chiến. Không những BỘ TƯ LỆNH LIÊN QUÂN IRAQ biết đến Huấn, mà còn cả các đơn vị LỤC QUÂN trên chiến trường đã từng làm việc với anh. Các đơn vị khi gọi đến để hỏi về vấn để chống mìn thì họ nhất định muốn được nói chuyện với Huấn Nguyễn.
Bạn cũng nên hiểu rằng, phần lớn chúng tôi đều tính từng ngày đến lúc đáo hạn trở về, nhưng Huấn đã tình nguyện ở lại hơn 2 năm để bất cứ khi nào, nơi nào cần đến sự hướng dẫn về kỹ thuật chống mìn, Huấn có thể giúp họ ngay tức khắc. Chẳng phải là anh không muốn về với gia đình, cũng chẳng phải anh ở lại chiến trường để tìm danh vọng; vì với khả năng kỹ thuật của anh, anh từng làm những công việc với số lương gấp nhiều lần mức lương trong quân đội. Thật sự lúc đó anh nghĩ rằng, anh càng ở lại thêm chừng nào, kỹ thuật của anh có thể càng cứu được thêm nhiều mạng sống của binh sĩ.
Nhiều lúc tôi ước mình không phải ở đây mà là đang ở nhà. Nhưng cũng chính những lúc đó, tôi lại tự nhắc nhở mình rằng, bản thân tôi đã may mắn được sống ở một đất nước mà tôi không phải lo lắng về khủng bố, nơi tôi có những cơ hội tuyệt vời, nơi tôi có quyền tự do. Và những gì tôi đang làm đây chỉ là một sự hy sinh nhỏ nhoi để tôi có thể trả lại món nợ mà đất nước này đã cho tôi.
Huấn! Bạn hãy đặt ba lô xuống, nghỉ ngơi với một ly bia. Chúng tôi sẽ thay thế và tiếp bước con đường bạn đã đi.
Dịch Pham Thanh Nga